Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna
Nhìn một dải hiền hòa sóng cuộn.
Nhớ sông Thái Bình nơi ta khóc chào tiếng sóng, bãi
ngô khoai sương khói bấy nhiêu năm.
Mới vừa qua dòng Fontanka băng giá, chiều mùa hè câu
cá trên bờ granit xám nâu.
Thấm thoắt đã ba chục năm, ngày và đêm liếc nhìn khung
cửa.
Quán cuộc đời treo biển báo vẫn còn rượu và phòng trọ
nghỉ chân.
Cuộc tháng năm
theo nước chảy từ đầu nguồn cao vút,
rơi xuống núi cao mây giăng ngùn ngụt.
Thác ghềnh mấy phen, sỏi đá chẳng cản nổi dòng, muốn
ra sông ra biển.
Cuộc đời sóng gió, vài tiếng chó kêu, không ngăn nổi
bước tang bồng.
Bởi dòng, thì ngàn năm vẫn tự chảy như thế, chẳng thể
rào giục thêm bớt.
Sóng sông, tưởng động ba cõi, mà vẫn tĩnh mịch như
chưa dậy bao giờ.
Kìa mưa xuân viết những từ trên bãi lở,
tiếng đồng dao dậy sóng bãi bồi:
…bùn
lún tám năm
núi
ngập ba lần
cạnh
đền ông câm
năm
trăm ngõ gạo
một
tiếng nghê rao
long
bào xin lấy
vượt
gió phía tây
trăng
đầy mây xuất
hội
vạn tinh binh
năm
quân núi bình
đông
kinh thức giấc
mù
giăng năm khắc
cầu
đạo tan mây
nước
dựng ba ngày
rồng
bay đông hải
trao
một lưỡi hái
chém
ruộng làm hai
võ
soái qua đời
mưa
rơi bốn tháng
bảo
kiếm lang thang
tám
trăm năm gọi
trờ
lại đất thiêng
hợp
nhất năm miền
mùa
đông bắc chiến
gà
khóc chim kêu
trong
lều xuất tướng
dẹp
đạo hung binh
một
dải thái bình
trăm
năm sóng lặng…
Tiếng chiêng đền ngắt ngang lời sóng nói,
gõ lại hồn linh khí thuở sơ khai.
Xưa Luy Lâu một kỉ nguyên sóng dữ,
bao phen lầy vấy đỏ bãi cát sông,
những mũi lao xanh bạt ngàn tre vun vút,
tiếng quân reo bạt vía quỷ thần.
Chiến tranh qua đi, lá dâu xanh trải khắp cánh đồng,
khúc nhạc giao tình reo rắt dọc bờ sông.
Những con đường, luỹ tre, và mái chùa đỏ nâu ngói cũ.
Cây gạo đầu làng, quang gánh, rêu cột đình phủ mấy
trăm năm.
Một tiếng bò kêu vu vơ ngoài bãi,
một lời cầu trước cổng đền Phù Đổng Thiên Vương.
Nghìn năm qua, nơi cậu bé cất tiếng thét trừ gian diệt
bạo,
vạn năm sau những kí tự vẫn lưu dấu trên bia.
Những ao hồ có thể bị lấp đi,
và rặng tre bị đốn chặt dần,
nhưng tiếng thét gầm vẫn vọng trong sóng thiên thu.
Hỡi những kẻ ngu khờ phá phách!
Hỡi những loài lang sói tham lam!
Có biết chăng,
nơi sông Đuống thế yểm ngàn năm,
nhìn hiền hòa mà giăng đầy linh khí.
Những mái đình mặc trầm hồ thỉ,
những khói hương lăng miếu ngụt ngời.
Tiếng trống đền ầm ầm lan bốn phía,
tiếng chuông chùa vang trí huệ khắp nhân gian.
Cứ thế qua, những cây đa cây
gạo, sừng sững uy nghiêm chỉ dấu lối vào những làng quê gà gáy. Tôi dừng lại nhìn
ra phía bờ sông xa xa… nguồn sống con người bắt đầu từ nước, khởi thủy, cuộc
sinh tồn thì là dòng chảy, sông, kiếp đời như một con sóng, bài phú, do các kí
tự mà tạo thành, không muốn viết cũng chẳng được, giọt mưa, xoáy trong đầu
những ý nghĩ, nghiệp, thế là tự nhiên phải trả ý nghiệp, viết, lời hẹn tang
bồng vốn chẳng có, tự nghiệp bắt con người phải đi, bản lai, nơi chẳng mảy may
một tri luận, giọt mưa bụi trào thành cả đại dương, trôi, bến bờ, bên lở bên
bồi, hẳn là sông, không còn ý nghĩ về con thuyền, cành lau vượt sóng, giác, trí
huệ nảy nở như ngọn cỏ dưới mưa xuân, im lìm không bao giờ to lớn, dễ nát, giày
xéo, nhưng không bao giờ biến mất, trẻ con vẫn đùa nghịch, bò ung dung gặm, lẽ
sống nhân gian, giản dị, ngay trong từng hơi thở, trong từng bước đi, từng nụ
cười, từng giọt nước, mắt, mưa, sông…
…sông…
…những kí tự…
…đuổi nhau trên dòng Đuống…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét