Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna
Một dải đen ngòm nước thải nhà máy thủy điện chảy
ngược lên phía bắc hoà với sông Hồng. Dòng đen yếu ớt đó gọi là sông Đà.
Ta đứng đây, nơi sông núi xứ Hoà
Bình.
Dãy Kì Sơn rồng nấp hổ chầu,
dòng Đà Giang ao tù giếng cạn.
Rồng lách trong kênh, phun phì
phì nước thải,
hổ rón rén trên sỏi, hậm hực liếm
cỏ khô.
Sông Đà như con giun đất luồn cúi
quằn quại,
như thế hệ chúng tôi.
Nhớ lại, những thế hệ cha anh sống đời dữ dội, nơi rừng
núi thượng nguồn, tung hoành giữa trời đất, quật ngã biết bao tên khổng lồ xâm lược.
Thế hệ chúng tôi như nước chảy
dưới hồ thủy điện, bị uốn dòng từ thuở ấu thơ,
lờ đờ, lờ đờ
mặc nước trôi,
không thể tạo những con sóng trào
tráng khí.
Thế hệ tôi là một lũ ma lơ canh,
thích ăn diện và ngồi trong tủ
kính,
mỉm cười khi người qua đường ngắm
nghía,
tưởng mình là giai cấp tinh hoa.
Thế hệ tôi là những con gà công
nghiệp
được nuôi bằng thuốc tăng trọng
thích đá cựa ở trong lồng
và thường bị cúm hàng loạt. Lúc
đó người ta sẽ chôn sống những cuộc đời.
Thế hệ tôi là những tờ rơi của
lịch sử,
tự đánh quên mình, quên tiếng gọi
tự ngàn xưa,
tự vùi mình dưới rêu phong đài
chiến thắng,
ở đó lẩm bẩm đếm từng con kiến đi
qua.
Ôi sông Đà, âm thầm cun cút,
mang tâm hồn lứa tuổi thanh niên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét