21/7/14

DISCOURSE


Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna



Dọc biển đời ta dạo lối diễn ngôn,
nghe con sóng kéo ngang màu cát trắng,
đảo trập trùng kí ảnh phía xa xa,
sóng diễn âm chập chờn màu biển hạ. Trắng
Lam. Xanh...
Lời nói trắng.
Diễn bạch ngôn trong vùng tâm thức. Lặng
lẽ diễn ngôn đen.

Ta đã tưởng đời là những kí hiệu,
khắc tâm hồn bằng những nét yêu xiêu,
lấy trái tim soi đường tình tay chữ,
ngỡ tháng năm là kim chỉ đồng hồ,
một kiếp người tưởng trong đống kinh thơ
lúc đọc lên mới hay tờ văn điếu.
Ôi, cuộc đời đâu chỉ là kí hiệu,
và tình yêu đâu thể thấy trong lời.
Là diễn đời, diễn ngôn.
Là những bất định của tâm hồn.
Diễn ngôn!
Những gì em đang nói,
những gì ta đang viết,
những gì không thể xác định
của hiện sinh
là discourse.

Ta làm thơ về những hàm ngôn mặc khải,
lời tiên tri từ ngấp nghé men say,
đời triết gia bay theo gió mùa thi sĩ,
kí hiệu chân in diễn khắp nẻo đường,
cuộc yêu đương cháy trong lửa tàn lí trí,
giọt cười thầm lặng trên khoé mi,
đếm bước đi tự không thấy mình phiêu lãng,
bởi ngôn từ đã che mạng diễn ngôn,
những nụ hôn đâu cần lời miêu tả,
trái tim hồng chẳng đặt cạnh đoá tường vi.
Tự khi nào loài người sáng tạo kí hiệu “yêu”?
Là buổi chiều sóng ngực xô bờ cát.
Là đảo hình giữa sa mạc cháy khát.
Là biển đêm lang thang tìm câu hát.
Là tiếng căm hờn không át giọng tương tư.
Thế là tạo từ “yêu”.
Tháng năm qua chỉ còn kí hiệu,
quyền lực ngôn từ điều khiển trái tim,
xác định yêu bằng những tâm tình xa lạ,
ngực rung rẩy bởi tay nắm bó hoa,
tiếng hoạ mi vờ tạo đôi môi say đắm.
“Yêu” chết thầm lặng.
Ôi, ngôn từ!
Ôi, kí tự!
Khốn khổ “yêu”.
Ngôn diễn đợi.
Thôi.
Hãy quên đi những cuộc đời mòn mỏi.
.................... những khoái niệm lả tơi.
.................... những câu lời chằng chéo.
.................... những méo mó của tâm hồn.
Tìm đến diễn ngôn.

D-I-S-C-O-U-R-S-E

D-ĐỜI
Đã gọi tên mà ĐỜI vẫn câm lặng,
cách định danh là vỏ bọc héo tàn.
Bởi ĐỜI là vô vàn tiếng gọi.
Mọi lúc mọi nơi.
Lời là liên lời.
ĐỜI là những chuỗi tự do,
không thể mò từng mắt xích.
ĐỜI không câm,
chỉ vì ĐỜI không thể gọi
ĐỜI không thể nói.
Lời vô ngôn.
ĐỜI diễn ngôn.

I-IM
IM lặng nghe những âm thơ le lẽ.
Kí hiệu chìm IM tiếng động se se.
IM bằng, IM núi, IM khe.
IM xuân tiếng nấc, IM hè láng chang.
IM thu nhẹ cất sang ngang.
IM đông lạnh gẫy những hàng IM ngôn.
Những hồn IM.
Những mùa IM.
Ý niệm IM.
Trái tim động đậy.
Âm từ thức dậy.
Đầy một tiếng IM.
Vô ngôn tìm tiếng nói.
IM diễn ngôn.

S-SAU
SAU tim ta là trước bờ vực chữ.
SAU kiếp này là trước kiếp của hư xa.
SAU bài ca bắt đầu lời tán tụng.
SAU tận cùng lại đến những tận cùng.
Thế giới đi SAU.
Tri thức đi SAU.
Ái tình đi SAU.
Bởi tất cả trong chuỗi trước-SAU.
Những sắc màu cạnh nhau trong quang phổ,
những thanh âm tạo tần số cận kề,
chẳng thể có màu và âm.
Không hề tự tính.
Những so sánh loại bỏ lí trí thông minh,
loại cả những cuộc tình,
những nụ hôn.
Tất cả SAU diễn ngôn.
Ôi, lại là SAU!
Diễn ngôn.

C-CÓ
CÓ ở đâu, không chỗ nào?
Làm sao CÓ không, làm gì không CÓ?
Từ đâu CÓ?
Từ đâu không?
Lồng ngôn từ giữa hai bờ ngữ nghĩa
thấy bịa đặt đầy rẫy khắp trần gian.
Có hay không?
Yêu hay không?
Nói hay không?
Sống hay không?
Làm hay không?
Ca ngợi hay không?
CÓ là tất cả!
Cả những bó hoa lừa dối,
cả những lời bịa đặt.
Tưởng sắp ngày tận thế,
may vẫn còn diễn ngôn.

O-ÔI
ÔI, ngôn từ xơ xác quá!
ÔI, cuộc sống đẹp làm sao!
ÔI có hồn mà ÔI vô nghĩa.
ÔI không kí hiệu một điều chi.
ÔI không nói một điều gì.
ÔI vô hình.
ÔI miên hiện.
ÔI diễn ngôn.
ÔI! Diễn ngôn!

U-UỐNG
UỐNG kí tự say.
Gầm trời này gói trong trong mặt phẳng. Lặng
đứng nhìn những ngôi nhà xây lấp nhấp. Nhô
lên cao từ mặt đất bằng. Nắng
từ xa chợt thấy cong miền quang phổ. Độ
rượu say.
UỐNG không đêm ngày.
UỐNG không thẳng cong.
UỐNG không còn
diễn ngôn.

R- RỒI
RỒI tháng năm qua.
RỒI bốn mùa lại tới.
“RỒI” trong kí ức cuộc đời.
“RỒI” trong tương lai sống dậy.
“RỒI” không ở đây.
Ngay lúc này. Diễn ngôn.
RỒI!
Diễn ngôn cũng trở thành lệch lạc.
Là bởi kí hiệu “diễn ngôn”.
không còn “RỒI” nữa.
Không thể chữa lỗi
khi lời đang nói được định danh.
Mong manh diễn
ngôn.

S-SO
SO phím đàn thấy trầm bổng luân phiên.
SO không gian xa gần miền kí ức.
SO sự thực thấy chân lí bất toàn.
SO chuỗi kiếp tìm diễn đời ngắt đoạn.
Những giới hạn tri thức,
những cách thức tâm hồn
trong chuỗi vòng so sánh
không còn
ảo ảnh diễn ngôn.

E-EM
EM là ai ta không hề biết.
Không tiếng cười nét khóc trên môi.
Tôi yêu EM chỉ bằng những kí tự,
những âm thầm mong tưởng suy tư.
Tôi yên EM không cần dáng hình thiếu nữ,
chỉ một từ “con gái” đã xao xuyến trái tim.
Sự kiếm tìm vu vơ trên mạng ảo
tạo diễn ngôn không thể xác định bằng lời.
Yêu bởi diễn ngôn.

DISCOURSE
Đ  I  S  C  Ô  U  R  S  E
ĐỜI IM SAU CÓ ÔI UỐNG RỒI SO EM
DOI IM M SAU UONG UONG ÔI CÓ UỐNG SO ROI
D I Ễ N N G Ô N
DIỄN NGÔN

Diễn ngôn.
Và đâu là diễn chữ?
Ôi, ngôn từ!
và ngôn chữ!
Nay cũng chẳng còn diễn ngôn.

Biển chết lặng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét