21/7/14

Nét chăn



Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna


“…Trong giấc mơ tôi thấy một phụ nữ rất đẹp. Nàng nằm trên giường, vội trở mình mở chiếc chăn đắp nhưng không để cho tôi thấy thân hình nàng mà để cho tôi nhìn thấy chữ “d” in trên khăn vải trải giường, chữ “d” mà tôi đã viết theo thư pháp, nó dài và mỏng manh như triển vọng của chúng ta vươn tới trí tuệ cao cả
(thư của Walter Benjamin gửi Gretel Adorno)
.


…D…
DẬP DỜN…DỒI DÀO…DAI DẲNG…DÂNG DÂNG…
Ngay lúc này tôi thấy sóng DÂNG,
những nét cong kéo hồn ra biển cả.
Đêm bạc đầu gió động trên da
bọt va vách đá
mòn thành chữ “a”.
Âm “a” ngoi ngóp cổ vực sâu
mùi tóc đen che mất nửa phụ âm đầu
không thể tạo thành từ, câu…Đến tận
cùng hân hoan vẫn
lo lắng. Rên âm “â”
ngộp ngạt. (vì không thể tạo vần
với nguyên âm “â”)
Những trinh âm trong đêm,
những nét mềm đứt gẫy
rơi trên chăn
mồ hôi mặn…
.
Ngay lúc này tôi không thể tạo tiếng kêu
vì nguyên âm rơi rời các kí hiệu.
Phụ âm “d” vật vờ trong vô thức
mong chắp hình với một nét sơ âm,
nền bào ảnh của bức thư pháp câm
là tiếng xoáy dài từ cánh đồng của Van Gogh.
Vào vùng cỏ mọc
nghiêng như tiếng gió nhẹ cối xay.
Nhưng âm này
vẫn không phải là tiếng,
chỉ mập mờ trên miệng
như nét kí tự vu vơ.
Tôi kiên trì kí âm tiếng thở.
.
Ngay lúc này tôi lấy bút vẽ cấu trúc giấc mơ,
kết nối dật dờ những kí ảnh
viết thành văn ngữ.
Giấc mơ câu chữ.
Tôi đã có thể nói tiếng mơ!
Là tiếng bản năng hé mở,
hú tiềm âm không mảy may hãi sợ
ngạc nhiên “ơ”.
.
Khi tiếng mơ vang lên trong vô thức
tôi biết mình đang sống thế giới thực. Từ
những kỉ âm riêng tư,
những ảo hình quá khứ,
những diễn sự vị lai,
chắp nối lại, xen giằng cấu trúc.
Tôi tìm một từ mơ, sờ vào, tưởng là thực,
nhưng bất ngờ tan bóng chữ ra xa.
Một nét khác biến hình rất lạ, chạy đến
rồi uốn dải êm êm,
múa may trên chăn đệm.
Điệu đẹp quá, tôi chạm vào chỉ còn lại vết dơ dơ.
Tôi hoang mang đâu thực đâu mơ?
Những nét chữ đây rõ ràng là thực,
sao biến vô thường mất dấu như mơ?
.
Tôi giật mình:
- Ta đã làm với nét chữ?
- Không! – em trả lời – với nét chăn.
.
N_É_T_C_H_Ă_N
…HCCENĂTCHÉNCÉTĂNTÉCCNĂHHHÉTEENCHECĂNNTTCEĂHĂĂEEEETTCCHĂENNHT…
CHÉN HÉT CĂN
.
CHÉN
Đây CHÉN rượu tôi đổ trên da,
em lấy bút lông hòa thành nghiên mực
vẽ lên chăn những phi hình ảo tướng.
Thập mục đồ biến hình tròn suy tưởng
sức sừng ngưu đâm thủng màng vô minh
mất dấu trâu, mất cả tướng mình
chỉ còn lại hư không tịnh dục.
Quay lại đời với mùi hương sực nức
tiết ra từ bản gáy đê mê,
mùi rượu hương thấm lan kinh kệ
nét chữ nhòa tụng những tiếng nhơ nhơ.
Thoáng âm rên ngắt ngang cung mõ
giật kinh thần thoát giọt kinh tinh.
Trên môi chăn hoen dấu âm tình,
ôm sóng biển phơi mình bất tận.
Trôi nổi mê man,
mặc ngày qua đêm nhãng,
mặc tháng năm tan…
.
HÉT
Tôi muốn HÉT nát bầu trời chăn
cho thỏa thê đến khi sóng ngực lặn.
Ngực chăn oằn dâng thủy triều dựng
cột sóng lòng quét sạch sự sống nhân gian
cuốn trôi những lo toan
dập vùi tâm tư lãng mạn
chỉ có nỗi ham mê trập trùng biển cháy
sóng đỏ phừng phừng đốt xém mặt trời say,
tiếng khát kêu làm núi cao nứt đổ
đáy vực tràn nham thạch nhấp nhô,
địa ngục sâu giật mình rung chuyển
sập cột trời tan nát chốn thần tiên.
Ba cõi tâm tiêu điều những suy tưởng
kí biểu vạn năm cũng bị nướng cháy tàn.
.
CĂN
Thiện CĂN ở tại lòng ta,
chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
Cuộc vui tan hợp nay mai
chữ duyên ẩn hiện địa thai cõi đời.
Chữ yêu hiển hiện khắp nơi
mà sao truy đuổi bóng lời vô viên.
Chữ tình che lấp cơn điên
khát khao nhục dục không biên giới đời
kiếp qua kiếp đến chơi vơi
trầm luân si khổ không rời nét chăn,
là duyên dục nhiễm tháng năm
dù cho mất chữ vẫn hằn vết mơ.
Nét chăn ghi nghĩa câu thơ
tặng riêng ham muốn nàng thơ đáy lòng.
Dù dâm dục vẫn sáng trong,
dù là ảo vết trong lòng mãi yêu.
.
Tấm yêu kiều
dẫn tôi vào mê lộ chữ nghĩa. Lục
kí tự nhục dục
còn rớt vết trong những ngăn
chăn. Còn sót lại
tiếng kêu điên dại.
Tinh.
Túy. Trùng.
Trập trùng biển say va
đập sóng da
vào miền ngữ nghĩa lạ.
Mùi hương bay thoảng qua
gởi đam mê bất chợt.
Dòng biển nóng ngầm chảy không ngớt,
sục sôi con tinh kí tự
ẩn chứa hoài bão suy tư
xuất dài theo thế kỉ.
Những kiếp đời phong ba ngạo nghễ
rồi cũng về với tấm chăn.
ở đó chiếc xe kí tự lăn thỏa thích.
Bởi ngôn từ chính là ham muốn.
Ham muốn được kêu la.
Ham muốn được hú.
Hú rên những kí tự.
Và đây là giấc ngủ
anh bình yên chìm trong tiếng em ru.
Tháng năm qua ngược xuôi người thế lữ
khách trần gian rong ruổi cuộc tiêu dao.
Những trận vui thoáng hắt bóng hoa đào
kiếp diệu bào khói bay chớp mắt
ngoảnh mặt lại vết buồn vui biến mất
chỉ còn lại mùi thơm người thật
thoát thai từ những giây phút hân hoan.
Dù phát ngôn luôn là những dấu bất toàn,
dù kinh thơ viết hỗn chằng móc loạn,
dù kiếp người chỉ là một giấc chiêm bao
nhưng chiêm bao cũng tạo từ kí hiệu.
Vẫn sống với giấc mơ yêu
vì chữ yêu đã là kí tự.
Và cuộc đời chỉ là những tâm tư
không thực không hư.
Tháng năm qua không có gì bất tử,

chỉ nỗi đam mê nuôi sống nhựa đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét