Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna
Dây nắng vàng vắt qua khung cửa sổ,
đường khuất đổ kéo tia mắt tới xa xăm,
sự việc nằm trong khối vuông sách cũ,
mở trang bìa chợt thấy dải ngàn thu,
nắng thời gian ghé nhìn từng câu chữ,
những cuộc đời nay trở thành kí tự.
Diễn sử ca.
Lịch sử là đường tên dài thẳng
tắp?
Tháng năm trôi một chiều không ngắt đoạn.
Điểm hồng tâm không thể giấu những lo toan
bởi lịch sử không hoàn toàn theo một mục đích.
Qua chuyển nghịch lại đến thoái trào.
Khi nào tận thế?
Lịch sử là những đường xoáy vươn
lên?
Những giai cấp đấu tranh trên cánh đồng biện chứng.
Lần lượt từng nền văn minh tiến bộ
đổi chỗ nhau trên vòng tháp khốc tàn.
Phá tan truyền thống?
Lịch sử là những vòng xe kiếp
kiếp?
Xoáy âm dương không kể hết những chu kì.
Sự việc đi theo vòng quay trở lại.
Lại những thăng hoa, lại những suy đồi.
Đâu rồi tiến bộ?
Những qui luật ngây ngô.
Lời tiên tri giả dối.
Chối bỏ tất cả.
Bởi lịch sử chỉ là những xạo xảo ngôn.
Thời gian không gì hơn là kí ức.
Sự thực bị ngôn ngữ che vờn.
Lời sử gia gắn với diễn ngôn xã hội.
Dòng kết tội theo giả đạo nhân gian.
Hệ thức tàn, tội trở thành công lớn.
Ngôn từ táo tợn.
Đảo lộn khen chê.
Lịch sử bi hề.
Thế nhân cười hàm răng ngôn ngữ.
Bởi bản chất của kí tự, là
đảo nghĩa
nghịch dị
bất toàn
mưu toan
giả lạ
lệch pha
trá hình
bất định
rất thông minh
như toan tính của danh nhân lịch sử.
L-Ị-C-H-S-Ử
L – Lê Lợi
Lịch sử là cuộc chơi khốc liệt,
bục vinh quang trải nghiệt ngã oán tình.
Bắt chết thay lính lai đành cảm tử,
hết thỏ rồi anh chén thịt chó săn,
bao công thần thân lìa đầu chết nhục.
Đạo quân vương chính từ đạo phản phúc,
lập thân ở đời đâu phải tín nghĩa trung.
Là lũ nho vẫn dùng lời lừa bịp,
lẽ cương thường không sánh kịp diễn ngôn.
Và lịch sử không còn là chính thống
Đời anh hùng trong giấc mộng từ câu.
Đâu là đúng sai?
Đâu là thiện ác?
Mặc ngôn từ.
I - kIssInger
Người anh hùng của đất nước tự do,
mang máy xâm lăng thăm dò vùng đất lạ,
lấy tự do của mình chà đạp khắp người ta.
Vậy đâu là tự do thực sự?
Chà, thật lắm kiểu tự do!
Ồ, đó là tự do kiểu Mĩ!
Anh viết tên mình bằng những mảnh vụn trắng xương,
tấm huân chương đúc từ thịt dân tộc khác,
giọng hùng hồn trong lễ bế mạc Nobel
tạo âm từ bùn đen làng Mĩ Lai khủng khiếp.
Cái chết tạo tự do?
Cái chết không thể đo độ lệch pha ngôn ngữ.
Anh đã giết hàng loạt một tộc người
nhưng trần đời không bắt anh tội diệt chủng.
Chẳng có gì lạ lùng,
bởi dân tộc anh mang chiếc cồng công lí.
Chân lí thuộc về kẻ mạnh!
Và lịch sử là tấm mành che ngụy biện.
Hiện sử, hiện sinh.
C – Cậu trời
Đời sau biết Đặng Lân nhờ tiểu thuyết,
sử bi hài bay bổng cùng ngữ câu.
Lịch sử ở đâu? Trong nghệ thuật đó!
Chính sử chẳng thể làm sáng tỏ
những buồn vui trong thế cuộc vuông tròn.
Lịch sử không gì hơn là tiểu thuyết,
những vương triều mải miết dưới bút văn.
Bởi sử từ luôn bị vết hằn dị tật,
nên sự thật mãi trong mớ lộng ngôn.
Anh đại diện cho một thời kì suy đốn,
những chế nghiêm bất ngờ bị đảo lộn,
kẻ ác dâm thành quý tộc như chơi.
Chính sử đâu thể viết góc khuất cuộc đời
của những con người lịch sử
trong những giai đoạn sáng tối thực hư.
H – Hùng vương
Khi huyền tích trở thành lịch sử,
bóng đêm đen đòi thắp sáng mặt trời,
thuyền ánh dương cố tìm bến đợi
trong biển tối tăm những giả thiết sinh tồn.
Vũ trụ kia dẫu chen chúc hố đen
vẫn ít hơn số câu từ viết nên huyền thoại.
Mọi dân tộc đều sinh ra từ đó –
những huyền thoại là tổ của muôn loài.
Nào bọc trứng nở trăm con,
nào bánh chưng vuông, bánh dày tròn ngày tết.
Trí tưởng tượng viết không mỏi mệt
giấy khai sinh cả một tộc người.
S – Saddam huSSein
Ngẫm cuộc đời dài trong chớp mắt
Chết dưới dây thòng nào khác xác tan bom.
Lịch sử thuộc về ai còn sống sót.
Cuộc sinh tồn chẳng bùi ngọt đắng cay.
Anh đã sống trên cuộc đời này
Những hung tàn nay đến hồi trả giá.
Còn kẻ rải bom đạn xuống đất nước anh
Không sao giờ trả giá?
Ư – an dƯơng vƯơng
Hồ đồ lắm, đấng hôn quân!
Sao nhẫn tâm chém bay đầu con gái,
mà lại tha cho lũ giặc trước đây?
Đạo dụng binh anh lấy nỏ thần làm chiến lược,
không biết được gốc vững ở lòng dân.
Anh chính là tội nhân lịch sử.
Sao chối từ trách nhiệm bản thân?
Anh xa dân, quên tướng lính công thần,
tưởng mình là hiện thân thần thánh,
thất bại rồi lại đổ vấy cho con...
Tượng cụt đầu nay vẫn còn đứng đó,
tượng trưng cho những lệch lạc của sử từ.
Lịch sử!
Tưởng oai quyền chính sự
cũng chỉ là ảo hư
bởi ngôn từ thao túng
ngàn năm vẫn chịu đựng
không vẹn cùng vinh quang
những triều đại huy hoàng
giấu trong lòng khổ nát
khúc khải hoàn ca hát
những mất mát ngôn từ.
Lịch sử là diễn tự
không một phía riêng tư
không một từ chung hết.
Lịch sử không hồi kết
không mỏi mệt đấu tranh
luôn thành không chân giả
không thể có tất cả
không thể là vình viễn.
Sự việc luôn biến chuyển
quyền lực không thịnh suy
chỉ ảo tưởng so bì
không có gì tuyệt đối
văn từ luôn trôi nổi
theo dòng nước hiện sinh
lịch sử vẫn lặng thinh
không khi nào tạo nghĩa.
Là sử gia dối bịa!
Là trần thế lộng lời!
Luân chuyển những cuộc đời
thấy mợi nơi diễn sử.
Sử là sử ngôn từ
khi loài người u ơ tạo âm nói
vẽ trong hang những cảnh sống kí hình
nghìn vạn năm qua vẫn chỉ là kí hiệu
bom đạn rơi cũng là kí hiệu
cuộc hiện sinh tồn truy điệu sử gia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét