21/7/14

GEISHA


Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna



Nhục bồ hòn đoàn viên khát lạn
tỏ mĩ miều rạnG khiếu bờ cong
đêm nến Hơi sương giang xói lọng
lục bảo vòng quay giấc lỆ mơ
viết câu thơ không Gá gờ ý nghĩa
cơn mỊ hoang phơi đôi dòng lộ địa
tẢ hữu tình một chước hồng hoa.

N_G_H_Ệ_G_I_Ả
G_E_I_S_H_A

G – yuGata
Nhặt hình hồng trong bóng chiều.
Nắng liêu xiêu
nhấc lên từ vũng nước.

E – sakE
Đời say đâu phải bởi rượu thơm
mà bởi nụ hôn trên gáy.
Nếm rượu chảy từ đầu.

I – yukI
Thỏi son rơi trên phấn tuyết hoa
Hòa tan thành nước.
Ngước nhìn giọt lệ.

S – Sakura
Hoa anh đào rơi
mặc những cuộc đời. Trong quán rượu
nụ cười rơi ô cửa.

H – Hoshi
Những ngôi sao ca hát.
Ca kĩ thuật đêm khao khát tình yêu
dưới trời sao lấp lánh.

A – Aki
Bốn mùa trà rượu.
Bốn mùa khách qua.
Mùa thu lá bay qua chén rượu.

GEISHA
YUGATASAKEYUKISAKURAHOSHIAKI

SAYURI
Khi tình yêu là mục đích cuộc đời
những cuộc chơi đương nhiên là bào ảnh,
bao đam mê hóa thành câu chữ,
thác đổ rơi loạn mất hiệu ngôn từ,
bữa tiệc vui là phù hoa ảo vọng,
đêm ái ân thoáng giấc mộng lầu hồng.
Tháng năm qua còn lại điều chi?
Rượu đã mất, ngôn từ đã mất.
Có thật tình yêu?
Có chăng mục địch cuộc đời?
Tình yêu không diễn lời, không mục đích
Không rơi vào bẫy ngôn từ dị nghịch.
Tình. Yêu.
Làm nghệ giả vì cuộc yêu thầm hẹn,
nửa tâm hồn trót trao lửa nhon nhen,
đánh đổi cuộc đời, đánh đổi ngàn kí tự.
Đổi lấy sự ảo hư?
Không!
“…Tôi mơ thấy tôi đang dự một buổi đại tiệc ở Gion, đang nói chuyện với một ông già, ông ta nói với tôi rằng vợ ông, người vợ ông rất thương yêu, không chết, vì những lạc thú mà họ đã cùng nhau hưởng vẫn còn sống mãi trong lòng của ông…”
Bởi trái tim run lên sự thật,
cuộc tình duyên tạo số phận đời người.
Lời yêu không dối trá.
Là lời thật duy nhất của nghệ giả.
Tạo ra nghệ thuật.

NGHỆ THUẬT
Nghệ thuật là cái đẹp.
Cái đẹp đến từ đâu?
Từ hệ dòng ý thức
trực tiếp bởi ngôn từ
khái niệm tự bó hẹp
đẹp chỉ là diễn đẹp,
đẹp theo thời kì, theo vùng văn hóa.
Không thể đẹp tất cả!
Đẹp không là vĩnh cửu,
những giai đoạn suy tư
nghệ sư tìm đẹp mới,
nghệ thuật luôn đổi mới
chuyển kiếp như cuộc đời,
nghệ thuật tương đối như thời gian.
Cái đẹp đâu hân hoan
có khi là bi kịch
có khi là ác nghịch,
người này thích hài hòa
kẻ kia yêu lệch lạc.
Đẹp theo kiểu xa hoa,
đẹp theo kiểu rối ra nhếch nhác.
Đẹp có khác xấu không?
Khi lồng vào so sánh,
xấu đẹp là hư ảnh,
lấy vạch nào phân minh
hai bờ hình xấu đẹp?
Nghệ thuật đã bị kẹp
bởi nghĩa “đẹp” so với “xấu” mà ra.
Vậy là
Nghệ thuật rất vô thường
……………… tương đối
……………… trôi nổi
……………… bất định
như số mệnh nghệ gia
……………. nghệ nhân
……………. nghệ sĩ
……………. nghệ sư
……………. nghệ giả
“… Nhưng bây giờ tôi thấy rằng thế giới của chúng ta chẳng khác nào ngọn sóng dâng trào trên biển cả. Cho dù chúng ta thành công hay gặp thất bại, thì đàng nào chúng ta cũng nếm mùi đau khổ, tất cả trước sau gì cũng bị thời gian cuốn trôi, như mực nước trên giấy, sẽ bị thời gian xoá mờ.”
Geisha.
Lúc trước có cả đàn ông,
giờ chỉ mang nghĩa là phụ nữ,
khi danna nghịch chữ
lại là nghĩa người tình,
geisha là vô định,
không thể thấy một mình,
không một bến bờ ngữ nghĩa.

BẾN BỜ
Bến đợi số phận nơi nao
vạn năm ba cõi sóng trào luân phiên
cuộc đời say đắm mê tim
trùng luân khổ nghệ thuật tìm nơi nao
cầu vồng thắp sáng trên cao
soi tình trong cõi mận đào nhớ nhem
triệu mặt mạng vén lên xem
toàn là kí ảnh lấm lem nhạt nhòa
bút quăng vấy mực cánh hoa
lệ rơi xuống nước xâm hòa bóng câu
không mình trôi giữa đêm sâu
vần thơ thất sắc chân cầu chữ hoa
sóng đời năm tháng trôi qua
nghìn trầm biển dạt đào ba sóng lòng
đảo nhỏ viết dấu mênh không
vườn thiền bến đợi nghệ nhân trở về
đá đêm in chiếu trăng xê
kinh đô kí nghĩa âm thề trà gia
hỏi ra tiếng nhạc geisha
trăng soi réo rắt lời ca đêm đàm.

TIẾNG NHẠC GEISHA
Thuật trong cõi cầm sa tao ngộ
lữ khách hành bốn bể phiêu du
cuộc đàm duyên một khắc thiên thu
biết kiếp trước nợ nhau kí hiệu
trả kiếp này khắc điệu câu ca
lên dây gió thổi bụi châu xa
xuống cần sóng xô bờ thác đổ
gõ qua mấy tiếng nhạn bay mơ
ngoảnh mặt lại lơ thơ hoa rụng
tiếng hoa ngấm nước nghiêng dòng
miên man rải cát bờ sông yên hà
dứt phím trầm thở dài lặng lả
chén rượu hàn kể tiếng huyên xưa
khi Đông kinh cầm giai bậc nhất
hoa anh đào ghen mặt vườn khuya
sa-kê ấm nồng năm tháng
khi lên phím trời cao lạc nhạn
nhấn cung càn đất đã rêu xanh
thời gian qua chẳng đợi âm thanh
nhìn Phú Sĩ hoen màu son phấn
khách qua như anh đào xuân muộn
kí ức huy hoàng rải khắp sân
đêm cô ngước nhìn trăng đơn độc
nảy gót đàn khóc giọt sương hoang
tương ngộ đều xem thân bèo bọt
duyên sắt cầm chẳng phải ngẫu nhiên
thoát trần chẳng phải Phật Tiên
cùng là bào ảnh, cùng thiên kí hình
cạn mấy lời rượu ghi trong dạ
thoáng trăng tròn nấc tiếng gà khêu
u bình đôi ngả thân nêu
giật mình tỉnh giấc chuông kêu cánh chùa.

Nghệ giả!
Và đâu là nghệ thật?
Thuật gei-sha
Thuật về những đóa đời
Bằng những câu lời hạn hẹp
Chỉ một từ cái

ĐẸP!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét