21/7/14

Phú Sông Hương


Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna


Khi đôi chân sững trên đồi Vọng Cảnh thì cả một miền non nước như rồng phượng bay về chầu. Phong thuỷ cố đô mang vẻ uy nghiêm kiêu hãnh mà trầm mặc thanh tao, gợi nhớ tới vua Minh Mạng đầy mưu lược kinh bang tế thế và vua Tự Đức có tài văn chương nghệ thuật.
Phía xa, dãy Trường Sơn sừng sững ngàn đời, nơi bắt nguồn hai dòng Tả Trạch và Hữu Trạch, trải qua hàng chục thác nước hùng vĩ để gặp nhau ở ngã ba Bằng Lãng, từ đó hiền hoà uốn lượn qua kinh thành rồi đổ ra cửa biển Thuận An. Dòng sông chảy, và những triều đại đổi thay.

Xưa Chế Mân đổi vùng này lấy công chúa,
vì một đàn bà mà mất góc giang sơn. 
Qua Hoành Sơn một dải xây nghiệp lớn,    
chúa Nguyên Hoàng nuôi chí trăm năm.
Thành Phú Xuân Quang Trung lên ngôi hoàng đế,
bắc phạt nam chinh thoả chí anh tài.
Vua Gia Long chẳng ngại nếm mật nằm gai,
lấy lại Phú Xuân, thống nhất ba mảnh sơn hà.
Rồi những cuộc giao tranh nam bắc ở nơi đây,
Tết Mậu Thân choàng khăn trắng bai bên bờ nước đỏ.
Huế ngày nay phấp phới kì hồng,
dựng tượng đài hướng về phía sông Hương.
Huế mai sau cũng theo dòng Hương mà chảy,
những chính triều mải miết cuộc tháng năm.

Những triều đại lần lượt đổi thay theo sức cuốn của lịch sử, những thế kỷ và những công trình, những anh hùng và những sự kiện… cứ thế vẫy vùng theo dòng Hương mà tạo thành những con sóng. Thế nhưng trong cái vô thường đó của lịch sử, thời nào cũng có câu hò văng vẳng bến hương đêm. Hò rằng:
“Miền trung vọng tiếng em xinh em bé tên là Hương Giang
Đêm đêm khua ánh trăng vàng tràn lan hò ơ
Thương Đông Ba người chen cửa chợ
Nhớ Vân Lâu thuyền vó ôm bờ ơ hò ơ hò
Quê hương em đẹp lắm ai ơi
Bài thơ trên nón nụ cười đắm say
Trời rằng trời hành cơn lụt đắng cay à ơi
Khiến đau thương xuống ngập Thuận An để lan biển khơi
ơ hò ơ hò Hò ơi!...”

Đêm đến, đường phố Huế vắng vẻ, cầu Tràng Tiền lung linh trong ánh đèn màu, mưa mỏng manh và dai dẳng cả tuần, những cô gái bán hoa thì e lệ nép vào góc phố chứ không trơ mặt ra ở lề đường như ở các thành phố lớn. Người cố đô có khác, cái gì cũng nhẹ nhàng kín đáo. Những chiếc bánh bèo nhỏ xíu, ăn không đầy miếng, chỉ đủ để thưởng thức cái hương vị của nó. Những thứ tầm thường bình dị nhất ở đây cũng thanh tao là thế. Ta ngồi trên xích lô thưởng thức cái mưa lạnh đầu đông của sông Hương, lắng nghe tiếng bánh xe khua trên vũng nước mà suy nghĩ miên man về những cuộc đời dưới đáy xã hội, về anh phu xe, về những cô gái chân dài đến khách sạn, về chính bản thân mình… Mặt trời lên rồi mặt trời lặn, còn những lớp người bần cùng vẫn tồn tại ngàn năm: phu xe, gái giang hồ, lữ khách… Phải chăng những con người làm cho lịch sử thành một dòng chảy không ngơi nghỉ chính là những lớp người cùng khổ bất biến đó?
Mưa sông Hương thấm vào trong ngực.

Những cuộc đời lặng lẽ trôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét