21/7/14

Những thế kỷ


 (tại Hoàng Thành Thăng Long)
Thơ: Hoàng Rô

Tranh: Một Danna


Thuở xưa, nơi uy nghi lộng lẫy.
Nay, gió lạnh mảng rêu con.
Rằng lẽ thịnh suy là chuyện muôn đời,
tiếng than thân vang từ lời nghễ ngự,
cuộc phục hồn dậy từ nét vỡ hoang sơ.
Những thế kỉ viết trên bức thành cổ,
dải thăng trầm thoáng hiện nét tường rêu,
cả trăm năm gói tròn trong nguệch ngoạc,
cuốn sử dày cũng chỉ một tiếng “diễn” khắp nơi.
Những kỉ nguyên tưởng kéo dài không bến đợi,
rốt cục rồi cũng tự đào hố chôn thời gian.
Những tuyên ngôn tưởng khải huyền tiếng sấm,
cầu xong rồi nguyện một câu kết điếu văn…
Thế kỉ! Thế kỉ!
thế kỉ trong khoảnh khắc
thế kỉ một chớp mắt
thế kỉ tôi.

T_H_Ế_K_Ỉ
(là một chữ T quy ước chặn)

Thế kỉ Tôi là một trò đùa ngôn ngữ
Tiếng hư danh làm méo rách Tâm hồn
Tên được rêu rao và bán chào giá rẻ
Tung hô ngộp Trời.
Thế kỉ Tôi là mặt người để mua bán
chốn chợ Trời làm nhàu nát một cái Tên
cả trần gian lao vào cuộc đấu giá
đông đỏ viếng xem.
Thế kỉ Tôi là một lần được nói
những tiếng câm ngậm lửa chiến trường xa
súng được ngợi ca và lời được bịt kín.
đầu lưỡi Trăng Treo.
Thế kỉ Tôi là một sát na im lặng
dòng suy Tưởng chạy mải miết Trăm năm
những thế hệ dùng đô-pinh ngữ nghĩa
về đích chậm một…
Thế kỉ…

T_H_Ế_K_Ỉ
K_H_I_T_E_^_?_I_T_?_^_E

KHI thời gian là một sợi dây liên kết
những kiếp lời tự trói buộc lẫn nhau
Lời được tôn vinh và Lời được giẫm đạp
là những khúc đoạn của sợi dây.
Lời không khởi thuỷ.
Và thế kỉ không là những con số phân chia.

…cuộc sống không bắt đầu
kỉ nguyên không điểm cuối
trần sinh không có tuổi
cuộc rong ruổi nhân gian
quên tháng năm an nhàn
trên vách tường rớt lịch
những đua tranh ngỗ nghịch
thoáng hé mở trên môi
những truy hoan suy đồi
thoáng rơi trên chiếc lá
khổ trần gian gấp lại
mỏng như lớp giấy can
vẽ những lời nhung nhớ
vẽ những tiếng hoang sơ
thế kỉ lặng như tờ
nghe tình trăm năm thở…

…những vần thơ có thể kéo dài hàng thế kỉ, những cuộc tình nhung nhớ hàng trăm năm, tên vẫn được kêu, lời vẫn được nói…hạt sống nảy mầm khắp chốn bùn đen, hương sen toả ra từ đáy hồ tanh tưởi…thế kỉ dài mà ngắn như một nguyên âm, kêu lên không thành tiếng nói…còn câu truyện kể lịch sử của ông nay chỉ là phụ âm, chỉ âm thầm trong khoang miệng…cuộc tình dai dẳng mà không có lời định danh cho cảm xúc, những thế kỉ không thể hiện ra rõ ràng, chỉ là tàn dư của kí ức…

Trăm năm, những người tình.
Thế kỉ, những con tinh.
con tinh của cuộc tiêu phòng
nảy mầm duyên sống trong vòng hợp tan
chuyển luân những kiếp chân ngàn
dậy lên tiếng thở trong màn vô minh
tiếng đời từ lúc khóc mình
trăm năm cái sống âm tình luôn kêu
giọt ham mê vẫn rơi đều
dù trong cung điện dù lều hoang vu
dù triết gia dù tên tù
dù vùng thôn dã dù nơi kinh kì
đều giống nhau thế kỉ
đều tiếng gọi con tinh.
Gọi thế kỉ trên tường rêu sống lại
Nét hoa văn đã ngủ cuộc sống dài,
nay mượn hồn từ để hiện thân truyền khải
câu sấm truyền rắc khắp chốn đồng dao.

Trăm năm, trăm năm.
…hồ sen đồng mặn
núi chặn thác rơi
trẻ con ra đời
ngày mù sương tán
chín năm ngao ngán
nằm duỗi tiếng chim
tiếng khách im lìm
chìm nơi thôn dã
núi lở đá lăn
ngày nằm đã hết
thức dậy kêu thét
đốn một trăm tre
năm ấy mùa hè
thiên binh thế chẻ
lao xuống nhân gian
tỉnh giấc kinh hoàng
cơn mơ bên cửa…

Những thế kỉ qua đi,
lời vẫn ở lại.

Gió thời gian thức đêm dài mái tóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét