Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna
Nhớ lúc sông chỉ là chữ
"m", bắt đầu cho tiếng "máu" mấy nghìn năm.
Một dòng "đỏ" sục
sôi không ngơi nghỉ, như tên sông bồi đắp cuốn sử dày.
Người ta gọi là sông
Hồng.
Không qua sông bằng cầu
Chương Dương để đi làm như mọi ngày, nay ta đi phà du ngoạn, nhìn về hai bờ đê
thấp thoáng luỹ tre, một bên là Thường Tín, một bên là Khoái Châu.
Kia bến Chương Dương sóng căm hờn
đã từng dậy,
đây cửa Hàm Tử tám trăm năm máu
giặc vẫn còn tươi.
Nghiêng lối mòn giữa trời và đất,
cát lịch sử theo bước những kỉ
nguyên.
Giữa sóng đỏ dập dềnh bọt kí tự,
tiếng vỗ phà kể tội lũ gian
tham.
Qua sông này đã từng Ích Tắc,
bến đò kia Chiêu Thống thoát
thân.
Chúng bán nước để mực sông vơi
cạn,
máu bao đời tiếp tế bọn ngoại
bang.
Mái chèo ông cha chúng bẻ gẫy
để lót đỡ ghế ngồi,
hịch trên sông nhại thành lời
xu nịnh sứ thần nước trên.
Lặng lẽ nhớ tới Cáo Bình Ngô:
"Độc ác thay, trúc Nam
Sơn không ghi hết tội,
Dơ bẩn thay, nước Đông Hải
không rửa sạch mùi!
Lòng người đều căm giận
Trời đất chẳng dung tha."
Lại ngẫm nghĩ về hiện tại:
Rừng trúc chặt để khai thác quặng tài nguyên,
nước Đông Hải chỉ còn phần nhỏ.
Biết đời nào ghi tội lũ cuồng xâm?
Nước ở đâu rửa sạch mùi tủi nhục?
Nhác bốn bề nghe sao yên ả,
tiếng ru con u ấp mái tang bồng.
Sóng cứ gầm gừ mà bờ đê cứ vắng lặng,
rặng tre xanh phấp phới gió chiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét