Thơ: Hoàng Rô
Tranh: Một Danna
Lặng lẽ giữa
hai hàng thông xanh mướt,
đường về Côn
Sơn thoang thoảng hương,
quanh co hồ nước
xen trong núi,
thấp thoáng suối
ngàn trong ngón tay.
Nhớ khi xưa ông ngoại lên núi
Chí Linh ẩn cư, lúc đó ta còn nhỏ lắm, hàng năm đến dịp hè mẹ lại chở lên Côn Sơn
thăm ông ngoại, chiều đi lên đồi hái sim rồi tắm suối. Thoáng chốc đã hơn hai
chục năm, người xưa cảnh cũ nay chẳng còn, bất giác nhớ đến câu thơ của Ức Trai
khi trở về cố hương đã viết:
“Nhất biệt gia sơn
kháp thập niên
Quy lai tùng
trúc bán tiêu nhiên”.
Thông vẫn xanh, suối
vẫn reo, rêu vẫn phủ, mà tâm cảnh héo tàn một nửa.
Đại vẫn nở,
chuông vẫn kêu, ngói vẫn vỡ, mà tâm người càng thêm trăn trở.
Qua tam quan, ta
thong thả bước tới cửa thiền.
Cánh rêu phong,
ghé nhìn bia “Thanh Hư Động”.
Thắp một nén
nhang, ta lại cầu huệ an trước tượng Phật.
Đọc lại thơ xưa,
thấy hình bóng Tổ Huyền Quang ngồi nhập cảnh thiền:
“Vong thân, vong
thế, dĩ đô vong
Toạ cửu tiêu
nhiên nhất tháp lương
Tuế vấn sơn
trung vô lịch nhật,
Cúc hoa khai xứ
tức trùng dương”.
Nhìn hoa cúc thấy
tâm thời yên ắng,
ngước rừng thông
trầm lặng như mái nhà.
Phật cảnh chẳng ở
đâu xa,
cúc an thông huệ
chính là trong tâm.
Rồi chẳng biết tự lúc nào ta bước
lên sáu trăm bậc đá, lên tới tận đỉnh Côn Sơn, nơi có những tảng đá to trơn
bóng, khéo được sắp đặt chỏng chảnh tự nhiên. Một khung cảnh bao la hữu tình,
những thung lũng chen theo mạch núi trập trùng, thông và hồ nước, đá và suối
dập dìu quấn quýt lấy nhau. Đứng trước cảnh tượng phiêu diêu đó hẳn khiến người
ta nổi thi hứng. Hoàng đế Lê Thánh Tông cũng đã từng đứng đây mà viết rằng:
“Nhật thiên thảo
mộc cùng ngu hưởng
Bất tận giang sơn
nhập chỉ huy”.
Đứng hồi lâu tận hưởng vẻ
thanh khiết của thiên nhiên, ta lại nhìn sang ngọn Giáp Sơn, là nơi mà các học
trò của Ức Trai đã an táng ông sau khi bị tru di tam tộc. Ngọn núi sừng sững trước
mắt mà ta thấy như một khoảng trống xanh ngắt để những thăng trầm, oan khuất
của lịch sử rơi vào trong đó. Bất giác, ngâm nga:
Sao Khuê sáng bởi
những vết đen của lịch sử,
cuộc thanh trừng để
hậu thế tôn thờ một thánh nhân.
Nợ nước thù nhà
mà tạo nên một danh tướng,
bao chông gai
nuôi dựng khí anh hùng,
văn hoá bị tận
diệt nên sinh ra một danh nhân văn hoá,
khúc khải hoàn
tức là đại công thần sẽ mang mối hiểm nguy.
Lẽ nhân gian tương
hồi giữa hai đầu sáng tối,
Cuộc thành bại
cũng rong ruổi trong dải sống chết mà thôi.
Với phận người, sự hiện diện dưới
gầm trời này thật chóng vánh, những oan khiên thị phi hay hân hoan hưởng lạc
rồi cũng theo nắng chiều đi vào bóng tối huyền linh khó hiểu. Những cái chết
của nhân tài, những oan khuất của công thần thì đời nào cũng có chẳng riêng gì
Ức Trai. Bí sử trong thời chúng ta cũng đâu thiếu gì những cái chết của danh tướng,
những nỗi oan của sĩ phu. Nhưng tất cả nhẹ bẫng như lông hồng. Bởi nếu đã là
bậc anh kiệt thì đâu bị mấy lời phán xét tầm thường làm yếu đi chí khí, đâu bị
cái chết ám ảnh tới lương tri. Như thế, chúng ta gọi là ánh sáng của sao
Khuê.
Mải mê nghĩ về Ức
Trai chẳng hay mặt trời đã tới đỉnh đầu,
chợt tiếng thông
chuyển lời chuông gọi xuống nhân gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét