Khi hệ thống được xây dựng quanh
yếu tố trung tâm được giải phóng thì mối liên hệ giữa các cá thể là sự so sánh
tương đối giữa chúng. Có sáng là bởi tối, có tối là bởi sáng. Bức tranh sẽ
không còn mục đích, ý tưởng chủ đạo, yếu tố nội bật. Điều đó không phải tất cả
làng nhàng như nhau mà là tất cả chỉ là tương đối. Nếu như trong cấu trúc trung
tâm giá trị của các cá thể gắn với những giá trị quy ước thì sau khi giải toả
sẽ không còn giá trị quy ước, mà chỉ là giá trị so sánh.
Phần lớn mọi người cho rằng mỗi màu
sắc hay hình thể đều có tự tính của nó, ví dụ như màu đỏ mạnh mẽ, màu lam yên
bình, hình tròn năng động, hình vuông tĩnh tại... Quan điểm đó là nhầm lẫn cứng
nhắc. Mọi thứ đều không có tự tính; màu sắc, hình thể, sáng tối trong một bức
tranh đều do sự so sánh tương đối với nhau mà tạm thời có một tính chất nào đó.
Ý nghĩa của bức tranh được tạo thành nhờ sự ảnh hưởng tương đối giữa các thành
tố. Ví dụ một hình tròn được đặt cạnh những đường cong có tính chất khác với
khi nó được đặt cạnh những đường thẳng, một cây tùng được vẽ trên đỉnh núi lạnh
lẽo trường cửu khác với khi nó được vẽ trong thung lũng êm đềm khói bếp. Mặt
khác, những ý nghĩa của các thành tố trong tranh còn phụ thuộc vào giá trị biểu
tượng của chúng trong không gian ngôn ngữ của chúng. Ví dụ người Á Đông nhìn
màu vàng thiên về tính chất quyền quý trong khi đó nhiều dân tộc ở phương Tây
lại thiên về tính chất bại hoại, nhút nhát.
Mọi thứ đều có giá trị tương đối,
và mỗi khái niệm chỉ có thể xác định giá trị tạm thời nào đó thông qua so sánh
với những cái khác; toàn bộ khái niệm ngôn ngữ (tất nhiên trong đó có cả màu
sắc, hình thể, ánh sáng…) nằm trong pháp vô thường. Vì thế khi họa sĩ nắm được
yếu chỉ này, anh ta không còn bị gò bó theo một khuôn mẫu nào nữa. Những lời
giáo huấn của thầy dạy, những kỹ thuật vẽ của các danh dọa, những xu hướng thời
thượng và chính cả những kiến giải của bản thân… tất cả là tạm thời và có thể
bị lật đổ bất cứ lúc nào.
Ăn đêm - Một Danna
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét