Nếu không có hứng vẽ tranh mà cứ vẽ
thì đó chỉ là những bài luyện tập. Luyện tập cũng là điều rất cần thiết nhưng
sản phẩm của nó không phải là tác phẩm nghệ thuật. Khi có hứng khởi thì hoạ sĩ
dễ tập trung vào hiện tượng vẽ, trụ vào nó, làm cho những suy nghĩ biện chứng
bị gác lại, những hình ảnh lan man vô thường trong tâm dần biến mất; sau đó họa
sĩ sẽ dễ dàng hơn nhập vào trạng thái hoạ thiền. Khi đó, vẽ là vẽ, không có gì
ngoài vẽ.
Nét bút của hứng khởi thì không
chứa ý nghĩ, như nước chảy từ cao xuống thấp, tự thân không biết đổ về đâu
nhưng lại thành dòng chảy. Khi vẽ, họa sĩ không thể nào cân nhắc suy tính cho
bố cục và đường nét hoàn hảo. (Đường nét và bố cục phải được rèn luyện qua các
bài tập từ trước). Bàn tay cứ thế bay lượn với bút và giấy, không còn sự chỉ
đạo của đầu óc nữa.
Hứng khởi sẽ tạo ra vẻ đẹp tự nhiên
tinh khôi, một vẻ đẹp hướng tới trạng thái cảm xúc nhiều hơn là kỹ thuật thể
hiện. Sự tinh xảo, lão luyện có thể tạo ra một vẻ đẹp nào đấy nhưng nó sẽ hàm
chứa hứng khởi ít hơn là sự mộc mạc, khờ dại. Những người nghệ sĩ mới bước vào
nghề tuy có kỹ năng thể hiện và thẩm
thấu mỹ học non kém nhưng lại có hứng khởi và khát khao sáng tạo hơn hẳn những
người lâu năm trong nghề. Kẻ mới vẽ thì ít bị ảnh hưởng từ lối mòn sáng tác của
những người đi trước, ít bị ràng buộc bởi những nguyên tắc mỹ học phổ quát nên
cảm xúc đầy tràn, hứng khởi trào dâng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét