Năm ngoái, Sarah Sze đã
biến gallery Marianne Boesky ở New York thành một bãi hỗn độn gồm thước dây,
dây điện, ly giữ nhiệt, lông chim… Gần đó, tại nhà Texter và Spengemann,
Charlotte Becket đã xây một ngọn núi bằng cách nén đĩa CD, thùng giấy, chai
rượu, lon bia, “bất cứ vật gì còn sót lại cuối ngày trong studio của tôi”. Và
Phoebe Washburn đã bỏ ra cả mùa hè năm ngoái ở Los Angeles để dựng lên 2 sắp
đặt khổng lồ với hàng tấn ván ép, kết hợp với bút chì và keo dán mang tên
“Không có bí mật nào gây ngạc nhiên”, trông giống như một khu ngoại ô lụp xụp
bị quật nát bằng một cơn bão. Sắp đặt khác của cô “Nó được tạo ra khi tôi là
nhà tỷ phú” ở gallery Karton/Feuer, cỏ và cây mọc trong nhà được cô đặt vào
những cái thùng để tạo ra một địa hình thành thị mơ hồ. Băng qua Đại Tây Dương,
tại nhà Kunsthallen Brandts ở Odense, Đan Mạch, bậc thầy xây dựng Jessika
Stockholder đã hoàn tất tác phẩm gồm những căn nhà màu xanh lá (nhưng không có
cây), những cái chảo lá nhôm và ánh sáng bức xạ.
Tác phẩm nghệ thuật sắp đặt của Phoebe Washburn
Không hề có ý định tạo
ra một trào lưu, những nghệ sĩ này đang tạo ra một loại hình Nghệ thuật Sắp đặt
ngổn ngang, gom góp nhiều đối tượng, đầy ám ảnh. Loại hình này rất khó trong
việc xây dựng và cũng là một thử thách trong việc góp nhặt. Rõ ràng nghệ thuật
này cần đến kích thước và tỷ lệ của kiến trúc, như tác phẩm “Merzbau” của Kurt
Schwitters. Từ “merzbau” phát xuất từ tiếng Đức, do Hannover, người theo trường
phái Dada tạo ra để chỉ thương mại và xây dựng. Nhưng Schwitter lại sử dụng nó
để chỉ từ “gesamtkunstwerk”, có nghĩa là “tác phẩm nghệ thuật hoàn toàn”. Tác
phẩm được ông xây dựng trong nhà mình từ đầu những năm 1920 và không ngừng đắp
đổi cho đến khi ông rời nước vào năm 1937. Nó mọc từ bức tường này sang bức
tường khác, từ sàn nhà đến trần nhà, hình thành lên cái mà ông gọi là hang
động, cho đến khi nó chọc thủng mái nhà. Tác phẩm là sự tập hợp những bức
tranh, bộ sưu tập, những cái ly chứa chất lỏng trong cơ thể và vô số những vật
khác. Khi Hannah Hosch làm mất chìa khóa cũng là sự đóng góp thêm chiếc chìa
khóa vào tác phẩm Merzbau.
Merzbau - Kurt Schwitters
“Merzbau” của Schwitter
đã bị bom phá hủy trong thế chiến thứ 2, nhưng linh hồn của nó vẫn sống tới
ngày nay trong những sắp đặt khó hiểu được tạo ra bằng những vật dụng hàng
ngày. Lynne Cooke, nhà tổ chức triển lãm sắp đặt cho Stockholder năm 1995 tại Dia
Center for the Arts – New York, nói: “Những nghệ sĩ như Jessica và Sarah không
tạo ra những bài tường thuật quan trọng hay những bài bình luận sâu sắc về môi
trường chúng ta đang sống, mà họ chia sẻ một cơn bốc đồng đầy chất thơ và
trữ tình”. Những cơn bốc đồng này cũng làm cho họ khác với những nghệ sĩ
sắp đặt Châu Âu như Thomas Hinschhorn, Jonathan Meese và Graham Hudson, những
người có sức công kích mạnh hơn. Những tác phẩm của các nghệ si Châu Âu mang
tính chính trị sâu sắc và tồn tại lâu hơn.
Đối với thế hệ ngày nay,
mọi đồ vật để làm sắp đặt ta có thể thấy bất cứ ở đâu, từ kho xưởng cho đến vật
dụng trong căn hộ. Vậy, những nghệ sĩ này có nghĩ những sắp đặt của họ mang
tính tái sinh? Wasburn đồng ý với quan điểm này, vì cô thích tái sử dụng những
miếng ván ép từ công trình này sang công trình khác.
Hầu hết những thứ trong
sắp đặt của Stockholder có thể tìm thấy ở kho đồ dùng trong nhà, như máy giặt,
bóng đèn, dây nối. Thực chất, Stockholder, Sze, Washburn và Becket đều được mô
tả như có một khiếu thẩm mỹ về kho chứa đồ dùng trong nhà. Mặc dù những tác
phẩm của họ có hình thức khác nhau, nhưng cũng thấy được khuynh hướng trong
việc tập hợp những nguồn vật liệu hay công cụ xây dựng. Và hầu hết họ đều có
những trải nghiệm trong việc sử dụng gỗ hay xây dựng cơ bản, đủ để xây dựng lên
một cấu trúc chắc chắn, chỉnh tề. Ở đây xuất hiện câu hỏi: Phải chăng những tác
phẩm nữ tính của họ mang một hành động giễu cợt đối với cái thú sửa chữa đồ
dùng trong nhà của đàn ông.
Một tác phẩm sắp đặt của Stockholder
Phạm Văn Đức dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét