Để
tạo chiều sâu cho tranh phong cảnh thì người vẽ thường chọn các cách thể hiện
sau: tạo các đường về phía chân trời hoặc tạo các lớp cảnh đè lên nhau, hoặc
kết hợp cả hai. Tranh phong cảnh châu Âu vì chú ý đến luật phối cảnh và hội họa
Trung Hoa vì
coi trọng dòng khí trong tranh nên họ hay sử dụng các đường liên hệ theo chiều
sâu. Nhưng khi xem tranh Nhật Bản, đặc biệt là tranh khắc gỗ, tôi thấy họ thường
tạo cảm giác tương phản gần xa qua các lớp cảnh.
Giả
sử coi tờ giấy trắng dùng để vẽ là Mở thì lớp cảnh gần nhất sẽ là Đóng, nó để
lại khoảng trống sau lớp cảnh tức là Mở. Rồi ta vẽ lớp cảnh thứ hai lên chỗ
trống sau mảng gần nhất thì sẽ được một lớp Đóng thứ hai. Lớp cảnh này, đến
lượt nó, lại tạo một khoảng Mở sau nó…Và cứ như vậy ta sẽ có các lớp cảnh đóng
mở liên tục đến khi nào không đử sức vẽ nữa thì thôi. Vì các lớp cảnh xen kẽ
nhau liên tục và không có đường liên hệ chiều sâu dẫn dắt nên ta rất khó xác
định đâu là điểm hút thị giác, kết quả là bức tranh tạo cho ta vừa có cảm giác
gần, vừa có cảm giác xa. Cái không gian của tranh được tạo ra là nhờ bố cục
tương quan giữa Mở và Đóng. Lưu ý, đây là cách đặt tên “mở đóng lớp cảnh” của
tôi chứ không giống như cách định danh “đóng mở khí” của Thẩm Tông Khiên mặc dù
đều từ nguyên tắc Âm- Dương mà ra cả.
Tôi
sẽ dùng một số bức trong tập tranh khắc gỗ “Bốn mươi cảnh núi Phú Sĩ” của
Hokusai để phân tích cấu trúc không gian. Trong các ví dụ dưới đây ta khó có
thể xác định rằng Hokusai muốn tả cảnh sinh hoạt ở gần hay là cảnh núi Phú Sĩ
phía xa.
Bức “Vượt đèo Misimagoe”
Cây
cổ thụ được đóng ngay ở giữa tranh để tạo không gian mở ở hai bên. Ở lớp cảnh
thứ hai có có tảng đá đóng ở bên trái, ở lớp ba có núi Phú Sĩ đóng. Cách đóng
ngay ở giữa như thế này được dùng rất ít vì nó tạo ra tâm lí tức mắt cho người
xem. Tuy nhiên trong trường hợp này Hokusai đã thành công khi ông muón tả một
cây cổ thụ sừng sững.
Bức “Sóng biển ở Kanagawa”
Lớp
một của bức “Sóng biển ở Kanagawa” được đóng bởi con sóng nhô lên hình ngọn
núi. Lớp hai được đóng bởi con sóng dữ tợn chồm lên. Lớp ba được đóng bởi con
thuyền nhỏ phía xa. Lớp bốn được đóng bởi ngọn núi Phú Sĩ. Các lớp cảnh tuy nằm
ở độ sâu khác nhau nhưng lại bố cục đan xen vào nhau, tương tác lẫn nhau mặc dù
không có đường liên hệ giữa chúng. Thực
ra ở đây Hokusai có sử dụng thủ pháp “láy” trong hội hoạ (một từ tôi mới nghĩ
ra, ke ke), đó là “láy” (hay gợi lại) hình ảnh của núi trong sóng, hình ảnh của
sóng trong mây.
Bức “Cầu Mannen ở Fukugawa”
Lớp
cảnh đầu tiên rất đặc biệt, đó là những nét cầu đóng một cách nhẹ nhàng mỏng
mảnh để mở một không gian rộng lớn phía xa, nơi có núi Phú Sĩ đóng ở đó. Chiếc
cầu vồng cao lên tạo ra một khoảng trống ở giữa để thị giác huớng vào, như thể một phong cảnh được nhìn qua khung
cửa sổ.
Bức “Bãi biển Tagonoura”
Hokusai
tạo ba lớp cảnh tách hẳn nhau ra bằng các mảng màu đều xen giữa, đó là bãi biển
(tách lớp cảnh bắt cá và cảnh làng chài) và mây (tách lớp cảnh làng chài và lớp
cảnh núi Phú Sĩ). Tuy nhiên một lần nữa ông sử dụng thủ pháp “láy” để nối các
lớp cảnh thành một thể thống nhất: hình núi “láy” hình thuyền, hình mây “láy”
hình bờ biển. Bức tranh như một bài thơ vậy!
Bức “Làng Hodogai”
Hokusai
tạo lớp cảnh gần gồm cảnh sinh hoạt và các thân cây bao trùm toàn bộ bức tranh.
Rồi ông hướng thị giác của chúng ta ra ngòai cái cuộc sống nhộn nhịp bằng hình
ảnh núi Phú Sĩ ầm thầm và mạnh mẽ như một giáo chủ ở lớp cảnh phía xa. Ở bức
tranh này họa sĩ lại tạo mối liên hệ giữa các lớp cảnh bằng nhịp điệu : nhịp
điệu trong hành động của nhóm người, nhịp trong tư thế của các cây, và nhịp của
mảng tuyết phủ phía xa. Bức tranh gọi cho ta một bản nhạc gồm ba bè âm: bè trầm
nhỏ (cảnh núi phía xa), bè cao và sống động (hàng cây), và bè trung có cường độ
mạnh và tự do (cảnh sinh hoạt con người).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét