Theo Vương Duy có một số thê núi cơ bản sau mà họa sĩ vẽ phong cảnh phải nắm được:
Điền: những ngọn núi bằng phẳng.
Lăng: một rặng đồi nối hai trái núi với nhau.
Tụ: một khe cắt trên đường đỉnh núi.
Ải: một vách đá dựng đứng
Xuyên: một thung lũng hẹp có tảng đá.
Hách: một thung lũng kín.
Tuyền: một con suối chảy giữa hai sườn núi.
Lĩnh: trong dãy núi có một đỉnh núi nhô cao hẳn lên.
Bàn: chỗ đất trải dài trên một bình nguyên phẳng phiu.
Ngoài ra khi vẽ thế núi phải chú ý núi chủ - núi khách, núi chính - núi phụ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét